Bài thơ: Thơ và Em của Trần Duy Ninh

Có một người con sinh ra ở quê Lúa Thái Bình, anh gắn bó cả đời với quê hương, nâng niu bao kỷ niệm và tràn đầy niềm đam mê xúc cảm anh là Bác sĩ, Thạc sĩ- người Thầy cứu người và người thầy của các sinh viên. Với anh làm nghề thầy thuốc và thầy giáo là niềm đam mê, nhưng làm thơ và yêu thơ thì cũng say đắm như nhau. Trung tâm NC và TVPL xin trân trọng giới thiệu bài thơ của anh.

THƠ VÀ EM
Yêu em, yêu cả vần thơ,
Em cho anh cả đợi chờ nhớ mong.
Thơ là khúc nhạc dòng sông,
Thơ, Em hai thứ anh không thể rời.

 

Thơ làm sống động hồn tôi,
Em thì một nửa cuộc đời của anh.
Em như giọt nước long lanh,
Thơ như trăng sáng có anh có nàng.

Thơ gieo anh chút mơ màng,
Tình si, mơ mộng vội vàng theo anh.
Thi hứng nên có Yến Oanh,
Men tình thi vị bức tranh cuộc đời.

 

Biết rằng yêu mỗi em thôi,
Nhưng ghen, đến nỗi em tôi giận hờn.
Hạ về nắng gắt từng cơn,
Những ngày hờn dỗi những cơn mưa tình.

 

Em ơi! Sao đứng một mình?
Để anh thương nhớ chung tình lẻ đôi.
Tim anh cháy bỏng mất rồi,
Dệt lên dải lụa cuộc đời có em.

Em yêu xin hãy hiểu thêm,
Vì thơ anh thức suốt đêm chẳng màng.
Hết đêm ngày mới lại sang,
Bài thơ anh tặng vội vàng trao em!

 


Trần Duy Ninh