Giới thiệu bài "Nỗi nhớ Giảng đường"

Càng nghĩ lại càng miên man luyến tiếc tuổi trẻ - không phải vì mình chưa làm được được gì mà để hoài phí - mà là đáng lẽ phải làm tốt hơn. Nuối tiếc nhiều nhất là thời sinh viên, cả một thời tuổi trẻ nông nổi ấy chưa được đam mê, chưa được yêu, chưa được cảm nhận... thì đã đi qua. Nói điều đó để tâm sự với các bạn trẻ sinh viên ơi. Các bạn hãy tận dụng tốt và nốt những mùa hoa phương vĩ của mình còn lại trên mái trường Đại học để được sống và khát khao với mình ---để rồi xin đừng nuối tiếc, để

          Giữa năm được Vợ phân công đi đón con gái bế giảng lớp 1, Khi đợi tan buổi lễ, mình mới chợt giật mình khi nghe tiếng ve kêu ra rả và nhìn lên những chùm phượng vĩ cháy hết mình...tàn lụi cánh hồng lả tả bay ném lại cái khát khao của một thời rực cháy. Giật mình thấy mình đã già. Thế hệ con người đã dần chuyển giao cho nhau; Cách đây 32 năm mình là cậu học trò bé nhỏ cũng buổi đầu tiên bế giảng năm học đầu tiên "lớp 1", còn hôm nay lại đến lượt con gái mình bế giảng lớp 1 rồi lại tiếp theo.... 
 

           Càng nghĩ lại càng miên man luyến tiếc tuổi trẻ - không phải vì mình chưa làm được được gì mà để hoài phí - mà là đáng lẽ phải làm tốt hơn. Nuối tiếc nhiều nhất là thời sinh viên, cả một thời tuổi trẻ nông nổi ấy chưa được đam mê, chưa được yêu, chưa được cảm nhận... thì đã đi qua. Nói điều đó để tâm sự với các bạn trẻ sinh viên ơi. Các bạn hãy tận dụng tốt và nốt những mùa hoa phương vĩ của mình còn lại trên mái trường Đại học để được sống và khát khao với mình ---để rồi xin đừng nuối tiếc, để có thể mãi mãi tự hào về nó. 

       Đăng lại bài viết - về nỗi nhớ giảng đường - để ghi lại cảm xúc của Mình, được viết đúng ngày này cách đây 17 năm (ngày 31/5/1996) tại giảng đường Trường Đại học Luật Hà Nội để chia sẻ với các bạn. Xin bạn đừng gọi đó là thơ nhé.


Nỗi nhớ giảng đường
(Tặng các bạn K17 Trường ĐHL Hà Nội)

Giảng đường ơi, sao tôi nhớ thế!
Xa em rồi lại càng nhớ em hơn.

Nhớ ngày ấy đầu tiên vào đại học,
Cậu bé nhà quê chưa biết gì
Nghe bạn nói: Giảng đường trường đẹp lắm.
Thoáng chút tò mò, chạy vụt tìm em.
Vẫn bàn, vẫn nghế, vẫn bảng đen
Trong lớp học tràn đầy bụi phấn...
Tôi chạy tìm em..

Vậy mà đã năm năm gắn bó 
Bao buồn vui cùng lứa tuổi sinh viên.
Vẫn còn nguyên đây hình của lớp
Dãy ghế bên trong bao dấu ấn bạn bè...
Một bức thư tình em trao mà không ký?
Hình trái tim ai khắc đậm  mặt bàn 
Ô cửa sổ nhìn ra hàng phượng vĩ
Nghe tiếng ve buồn xé nát không gian...
Giảng đường ấy, nơi Thầy, Cô bao gắn bó
Chắp cánh cho người bay tới tương lai...

Sắp xa rồi, giảng đường ơi – bỗng nhớ.
Kỷ niệm một thời ngày ấy sinh viên.
Tam biệt nhé mình đi làm cán bộ
Xa em rồi nhớ lắm giảng đường ơi.

KTX Trường Đại học Luật HN ngày 31/5/1996

Lưu Bình Dương