Giới thiệu bài thơ: MÍ-NHỦA GÁI NGỦ TRÊN LƯNG NÚI

Anh Nguyễn Đức Lợi sinh ra ở quê Lúa Thái Bình, rồi không biết cơ duyên nào anh lên định cư tại Điện Biên Phủ và gắn bó với vùng biên, vùng cao Tây Bắc với cái gió, cái núi ngút ngàn, làm cái nghề anh tự nhận là viết văn. Anh có điều kiện đi đó đây, gặp gỡ bà con dân tộc ít người vùng đất này và ghi được bao cảm nhận rất riêng tư qua lăng kính của anh. Một trong nhiều cảm xúc như vậy đã cháy rực thành thơ. Trung tâm NC và TVPL được phép của anh trân trọng giới thiệu một trong các tác phẩm đó...

Cứ như hạt giống của rừng
Lớn lăn lớn lóc qua từng mùa nương
Ngủ ngoan như cỏ ven đường
Mặc cho mưa nắng mười phương vũ vần
Bé không tính lạng tính cân
Lớn không đoán trước phúc phần được đâu
Cả đời gắn với rừng sâu
Bắp ngô, bông lúa dãi dầu đói no
Mười lăm tuổi đã biết lo
Vun sau, vén trước sao cho đắt chồng
Ở nơi gió cũng long đong
Nhà chênh vênh núi, bản chòng chành mây
Tự nhiên lớn với cỏ cây
Biết đi là biết cuốc cày, cấy gieo
Một đời mơ mộng trong veo
Bình yên như thể mái nghèo hồi môn
Một đời sống chẳng dám khôn
Cứ hiền như đọt khoai môn trên ngàn...

Bây giờ thì ngủ cho ngoan
Hãy mơ một giấc mơ toàn gió thôi…!

(ảnh nguồn trên Internet)

* “Mí-nhủa” tiếng Mông là “em bé”.

Nguyễn Đức Lợi

Các bài mới